Chị Lê Hoa một người phụ nữ Hà Nội chia sẻ, chị lấy chồng đã 10 năm, chồng chị lớn hơn 2 tuổi. Họ đã có hai con, bé lớn 5 tuổi, bé nhỏ 2 tuổi. Đã 30 tuổi mà chồng không kiếm ra tiền, tài sản chẳng có gì và chị thì đang vật vã, suy sụp tinh thần. Chị kể, chồng hiền lành, ngoan và không chơi bời, gái gú, nghiện ngập… Nhưng mới chỉ học hết cấp 3, lại nhút nhát nên nghỉ học đi làm thuê mãi mới xin được làm công nhân.
Từ khi kết hôn, 2 năm đầu tháng nào chồng cũng đưa cho vợ 2 – 3 triệu đồng. Khi đẻ con lớn chị sinh mổ, tốn mất gần chục triệu. Vừa dành dụm được tí tiền thì vỡ kế hoạch sinh cháu thứ hai cũng phải mổ, tốn gấp đôi tiền. Bao nhiêu tích cóp hết sạch. Vì chị sinh mổ còn bị đơ tử cung, tiêm nhiều kháng sinh nên mất sữa, phải nuôi bằng sữa bột.
Mẹ chị thương con gái vì có một người chồng không kiếm ra tiền nên cho một chỗ bán tạp hóa để kiếm thêm tiền nuôi con, rồi còn lo cho con đi học, rồi tích cóp phòng khi trái gió trở trời. Hàng họ thì chị phải vay mượn tứ tung, vay cả tiền ngân hàng để buôn bán, phải trả lãi mỗi tháng 2 triệu đồng. Cứ tưởng hai vợ chồng có việc làm, kinh tế sẽ khá dần. Ai ngờ chồng bảo đi làm công nhân vất vả, xa vợ con… nên bỏ việc.
Từ đầu năm tới giờ, người chồng không kiếm ra tiền của tôi sáng giúp vợ dọn hàng ra, xong về đi chơi, ngủ, chờ cơm ăn. Tối giúp vợ dọn hàng vào. Thi thoảng ai thuê làm gần thì đi, có tiền thì đưa vợ. Không ai thuê thì ở nhà, không chịu đi kiếm việc làm.
Buôn bán ngày càng khó, lãi suất nợ nần không trả được cứ đội lên, mà chồng không kiếm ra tiền của tôi chẳng lo kiếm tiền đỡ đần trả nợ giúp vợ. Người ta buôn bán càng ngày càng ra, hoặc bảo tồn nguyên vốn. Đằng này chị đã ăn cả vào vốn, đuối dần… mà mọi chi tiêu cho gia đình, học hành con cái, sinh hoạt hàng ngày… vợ vẫn phải gánh vác một mình, đầu óc luôn căng thẳng mà chồng cũng không biết mà an ủi.
Đã thế cả ngày bán hàng, tối về muộn thấy chồng nằm, hoặc ngồi xem tivi, không biết cắm giúp vợ nồi cơm, hay tắm giặt cho con cái… chị càng chán, luôn buồn tủi, mệt mỏi, lo lắng vì nợ nhiều… Tự dưng thân gái phải nai lưng làm trụ cột gia đình, nuôi con lại nuôi cả chồng. Trong khi đó người chồng không kiếm ra tiền vẫn vô tư, vui vẻ. Nhiều lần chị đã nói nhẹ, nói nặng để chồng tìm việc làm, nhưng chồng cứ ì ra, mặc vợ quay quắt kiếm tiền, vất vả cơm nước phục vụ chồng, con.
Sống với chồng hiền lành nhưng chồng không kiếm ra tiền không có nghị lực, hoài bão, không biết thương xót vợ mà chỉ an phận mình… thật khổ. Dịp này con cái nghỉ hè, chị gửi con sang ông bà nội, rồi bảo chồng về ngủ với con vì con còn nhỏ, rất cần bố. Một mình chị lên trông cửa hàng, tự khóc cho vơi bớt buồn khổ, và cũng vì chị không muốn đi cùng, ngủ cùng với người chồng vô tâm nữa.