Tôi sinh ra trong một gia đình đông anh em, điều kiện kinh tế khó khăn, vì vậy học hết lớp 12 tôi quyết định chưa thi đại học vội mà vào Nam để vừa đi làm vừa kiếm tiền đi học. Ngày ấy tôi học cũng khá giỏi và chẳng có gì làm tôi nhụt chí.
Chỉ vì yêu anh (chồng của tôi bây giờ) mà mọi dự định của tôi đã tan biến. Anh hứa lấy nhau về anh vẫn tạo điều kiện cho tôi vừa đi học, vừa đi làm, nhưng mọi lời nói đều là dối trá. Lấy nhau rồi nhà chồng tôi nhất quyết không cho tôi đi học tiếp, vì cho rằng vợ hơn chồng là không tốt, anh bắt tôi phải về quê sinh sống.
Một thời gian sau thì chúng tôi có con, anh cũng chẳng quan tâm hay ngó ngàng gì đến mẹ con tôi, đáng giận hơn là khi con ốm, con đau, cũng không có một lời hỏi han, chăm sóc con. Ngày mới sinh tôi không thể đi làm kiếm tiền, mọi sinh hoạt trong gia đình chỉ dựa vào đồng lương của anh, trẻ con thì nay ốm, mai đau, mà mỗi lần ốm lại phải tốn tiền thuốc thang, vậy là nhà chồng và anh chửi tôi thậm tệ, nào là không biết nuôi con, không biết chăm con để phải tốn biết bao nhiêu là tiền.
Chồng tôi tuy hơi vô tâm với vợ nhưng lại là người con có hiếu với bố mẹ, anh vẫn hay gửi tiền cho nhà chồng chi tiêu hàng tháng. Tôi không trách anh, vì phận làm con giữ tròn chữ hiếu mới phải đạo, mà điều khiến tôi ấm ức nhất là mỗi lần anh đưa tiền cho tôi thì anh đay nghiến hết ngày này qua ngày khác.
Con lớn hơn, tôi đi làm, vì cháu hay ốm, tôi thường xuyên phải xin nghỉ làm trông con nên đồng lương cũng không được là bao, chi tiêu lại tốn kém, có lần con ốm tôi mua thuốc tốn tiền thì anh chửi tôi “Để yên không phải mua thuốc để xem có chết được không”. Đi làm anh ấy cũng chửi, mà ở nhà chăm sóc gia đình cũng bị chửi, tôi chẳng biết mình nên làm thế nào cả? Tôi chưa từng nghĩ một người bố lại có thể nói ra những lời cay độc như vậy đối với con của mình nên tôi giận anh lắm.
Chồng đã vậy, tôi còn phải chịu thêm áp lực từ phía nhà chồng. Vợ chồng tôi ngoài những lúc xích mích vì tiền nong ra thì cũng có những tháng ngày vui vẻ. Nhưng tôi chưa từng thấy ai như mẹ chồng tôi, cứ hễ thấy hai vợ chồng tôi hòa thuận yên ấm cửa nhà là bà lại chọc gậy bánh xe để cho chồng tôi nổi cáu lên.
Tôi là người thích hoạt náo nên thường tham gia công tác đoàn ở địa phương, ngày ấy tôi hoạt động rất sôi nổi để phấn đấu được kết nạp Đảng. Khi học xong cảm tình Đảng và chuẩn bị được kết nạp thì mẹ chồng tôi phá. Bà chửi mắng tôi thậm tệ, nào là “đàn bà phấn đấu lắm làm gì? Ở nhà mà chăm chồng chăm con”, rồi “Cái ngữ như tôi thì chẳng làm được gì”. Tôi ngậm đắng nuốt cay bỏ ngoài tai những lời nói đó cho yên ấm cửa nhà.
Nhưng càng nhịn thì bà càng quá đáng. Bà tìm mọi cách chêm chọc để cho vợ chồng tôi cãi nhau và cứ hễ vợ chồng tôi to tiếng là nhìn mặt bà rất hả hê. Chồng tôi bắt tôi phải nhẫn nhịn tất cả mọi người, từ bố mẹ cho tới anh, chị chồng, ai nói ai chửi gì tôi cũng không được cãi lại.
Tôi cảm thấy ấm ức và bế tắc vô cùng nên tìm mấy chị hàng xóm tâm sự. Các chị ấy nói bà ghê gớm từ ngày xưa nên chồng tôi cũng bị ảnh hưởng, giờ tốt nhất là vợ chồng nên dọn ra ở riêng, tránh xa nhà chồng tôi thì có thể không bị bà gây áp lực, chồng tôi sẽ đối xử tốt với vợ con hơn.
Thực sự bây giờ tôi cảm thấy cuộc sống rất mông lung, tôi là con người hướng ngoại, thích được ra ngoài làm việc và giao lưu, học hỏi, nhưng từ mẹ chồng cho đến chồng, rồi các anh chị chồng luôn cố vùi dập, không muốn cho tôi thực hiện ước mơ của mình.
Nhiều đêm tôi còn mơ mình được đi học, tôi mừng lắm, nhưng đến khi tỉnh dậy thì nước mắt lại giàn giụa. Tôi cảm thấy mình bị kìm hãm, cuộc sống thật ngột ngạt và bế tắc. Tôi buồn lắm, buồn vì chồng không hiểu mình, chỉ suốt ngày đay nghiến chuyện tiền nong, buồn vì phải sống chung với một người mẹ chồng ghê gớm, độc ác đến vậy. Tôi không biết mình nên làm gì đây?
Cám ơn các bạn đã xem bài viết của chúng tôi.